Thơ đến với người đọc dễ dãi thì sự lãng quên cũng được khép lại sau trang sách. Riêng đối với Minh Phương hoàn toàn khác, người cầm bút bằng sự tận tụy và trách nhiệm với con chữ như anh thì việc "chơi thơ" tạo nên một tác phẩm là quá trình làm việc "khắt khe" với chính đứa con tinh thần của mình.
Tập thơ có hơn 50 bài, chia thành các phần: Lòng con dậy sóng mỗi hừng đông, Thương cái cò lặn lội mình ên, Nút áo bung ra vãi nắng lên trời, Vốc nắng đội ngày.
Trần Huy Minh Phương sinh tại Sóc Trăng, hiện đang công tác tại báo Văn nghệ TP.HCM. Tập thơ Gió mặn có rất nhiều gió, như: Gió gọi từ phía mặt trời, Đỉnh gió, Cánh buồm gió, Khỏa trần cột gió, Buốt gió, Gió qua hốc mắt, Ngựa chồm lên mái gió…
Thơ Trần Huy Minh Phương chuyển tải tâm tình, ngôn ngữ và hình ảnh của vùng châu thổ đồng bằng Sông Cửu Long nhiều tính tự sự. Chẳng hạn, như bài Hoài lang: “Về sông quê nghe anh ba, chị bảy, cô năm/ tình tang hát bài bình yên/ chòm xóm/ thả thuyền nghe trăng sóng sánh sông quê/ chợt nhớ bài lý cây khế chị hời ru…”.
Trần Hoàng Nhân (Thể thao & Văn hóa)
Thơ đến với người đọc dễ dãi thì sự lãng quên cũng được khép lại sau trang sách. Riêng đối với Minh Phương hoàn toàn khác, người cầm bút bằng sự tận tụy và trách nhiệm với con chữ như anh thì việc "chơi thơ" tạo nên một tác phẩm là quá trình làm việc "khắt khe" với chính đứa con tinh thần của mình. Tôi đọc từ trang đầu đến khi gấp sách lại hầu như lần nào cũng phải tìm đọc lại từng đoạn, từng bài để hiểu anh muốn nói gì. Quả thực những trang thơ "khó đọc" với người thích đơn giản vì nó không bị vần điệu ràng buộc, nhưng cấu tứ luôn chặt chẽ. Con chữ tuôn chảy như người thợ cầm bút kịp ghi lại lòng mình, rồi bất chợt... nhảy qua tảng đá chặn đường... và cứ thế tiếp tục trải nghiệm, có lúc như sắp bị dìm xuống đáy vực thì gặp hào quang rực rỡ nâng bổng lên. Những gấp khúc cuộc đời là chất liệu làm nên thơ anh, nhưng nó vẫn gần gũi nếu ta chịu hiểu... Những tứ thơ mà anh tạo nên tác phẩm bao giờ cũng gắn liền một ký ức hoặc một sự kiện nào đó trong đời một chàng trai trẻ vào đời không mấy suôn sẻ, nhưng đầy tự trọng và tự tin. Anh mang trải nghiệm của mình đặt lên con chữ bắt nó phải mang sứ mệnh kết nối trái tim; lời phẫn nộ kẻ xâm lăng không thô thiển mà đau, mà sắc. Con chữ dưới ngòi bút của anh với cha mẹ, quê hương hiền hòa như cây lúa, vạt mương dẫn nước lên đồng. Với chính nghĩa và kẻ thù tỏ rõ ý chí của nam nhi khi đất nước nguy biến...
Đặc biệt xuyên suốt tập thơ Gió mặn – bộc bạch Minh Phương là người đặc sệt Nam bộ chân chất, lớn lên từ cánh đồng, một câu nói giản dị cũng nên thơ; câu thơ đau đời, đau phận, cuộc sống tưởng bình lặng nhưng không ngừng thử thách chàng trai có dáng dấp khiêm nhường. Cái chất Nam bộ trong anh không thể lẫn vào đâu được, như khúc Dạ Cổ hoài lang cất lên là chất chứa cái tình mang mang nuôi dưỡng cả thế hệ người Việt tìm đường về quê hương khi vì lẽ gì đó phải xa quê. Thơ Minh Phương chở được cái chất ấy mà ta không thể đặt cho nó một cái tên... nhưng hàm chứa thật nhiều. Với nụ cười không thể quên ấy có dáng dấp nỗi buồn, những trải nghiệm nhưng chan chứa lòng vị tha, đôn hậu biết bao.
Mai Khoa - Hội nhà văn TP.Hồ Chí Minh
Thông tin sách giới thiệu trên trang web: http://ybook.vn/ebook/12709/gio-man